Nhưng nói thế không có nghĩa người Việt không thèm đồ nội. Đến một vài trận giao hữu của đội tuyển quốc gia hay U23 cũng thu hút được lượng khán giả đông đảo hơn cả dự kiến của những nhà làm bóng đá. SEA Games hay vòng loại World Cup cũng đều trở thành mối bận tâm của không ít fan bóng đá.
Đúng là khi kỳ vọng đã lên tới đỉnh điểm, thì người ta mới thể hiện tình yêu của mình một cách chân thật nhất. Nhưng tình yêu ấy chỉ dành cho những ai thực sự cống hiến hết mình trên sân đấu.

Bao năm qua, không biết bao lần niềm tin của người hâm mộ bị chà đạp bởi những vụ scandal dàn xếp tỷ số. Đến nỗi có lúc thật giả lẫn lộn không biết đâu mà lần. Còn nhớ có lần một vị lãnh đạo Liên đoàn còn tuyên bố xanh rờn sẽ yêu cầu điều tra những nghi án bán độ của các cầu thủ. Bây giờ thì vụ việc này cũng chìm xuồng và cũng chẳng ai đưa ra lời xin lỗi những cầu thủ bị hàm oan.
Nhưng có trách thì cũng trách quá khứ tỳ vết của bóng đá Việt. Và nhiều người bây giờ cứ nghĩ rằng “không có lửa sao có khói”. Thế nên tự nhiên trong vỏ não lại hình thành thứ phản xạ: “Tin hay không tin?”
Dù vậy vì đã “đói”, người ta có thể tha thứ tất cả nếu nhận được “món ăn” đáp ứng đúng nhu cầu. Và người Việt vốn rộng lòng vị tha, sẽ không quay lưng với bóng đá nội. Cứ nhìn cách các cầu thủ thi đấu quyết tâm như thế nào trong những trận giao hữu, như trận đấu với CHDCND Triều Tiên cuối tuần qua, là đủ để kéo khán giả tới sân theo dõi trận đấu.
100 nghìn, 200 nghìn hay cả triệu đồng cho một tấm vé bóng đá, hay có bị phe vé “chém đẹp”, có lẽ sẽ chẳng ngăn cản được tình yêu của người hâm mộ. Họ luôn “đói” thứ bóng đá quyết tâm và đẹp đẽ, sau rất nhiều lần phải thất vọng tột cùng.
theo tintuc.vn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét